Nghệ thuật sống số 64: Khi ngôi nhà chỉ có hai người đàn ông



Một buổi tối đầu tháng 3, ba goi điện vào cho tôi giọng ấp úng, ngượng ngùng “Lớp có tổ chức đi chơi đâu thì nhớ tham gia cho vui nghe con, đừng lo gì chuyện tiền bạc cả. Gắng ăn học cho tốt khi nào hết tiền nhớ điện về, rồi ba lo, nhen…!” Tôi cúp máy xuống, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên hai má.
Ba ở nhà có một mình lại sợ tôi cô đơn nơi giảng đường. Tháng ba! Tháng của nhiều cảm xúc dâng trào, tháng tưng bừng của những ngày lễ lớn. Đường phố hôm nay ngập đầy cờ, băng rôn, khẩu hiêu. Hai bên đường rộn ràng những hàng hoa của sinh viên, những shop hoa sang trọng. Tôi cô đơn đi giữa đường phố tự nhiên thấy lạnh lẽo đến ghê người.Tháng ba! Lũ bạn tôi tất bật chạy vào những cửa hàng lưu niệm chọn hoa, chọn quà cho me, cho bà, cho bạn gái, em gái họ.Tôi vùi mình trong chăn lặng lẽ khóc. Thật đáng xấu hổ khi một đứa con trai suốt ngày chỉ biết khóc. Nhưng tôi thèm kinh khủng cảm giác được tất bật như lũ bạn của mình. Dù những ngày cuối tháng chỉ nhá bánh mì và mì tôm cho qua bữa vì cháy túi.

Nguồn: radio.vnmedia.vn